Du Ân đã kết hôn với Phó Đình Viễn ba năm, cô luôn tận tụy chu toàn bổn phận của một người vợ họ Phó.
Cô ngây thơ nghĩ rằng sự dịu dàng của mình có thể làm tan chảy Phó Đình Viễn nhưng sau đó cô mới hiểu ra rằng, cho dù cô có làm tan chảy cả tảng băng ở Nam Cực thì cũng không thể làm tan chảy trái tim Phó Đình Viễn.
Trong sự chán nản và tuyệt vọng, cô đã chọn cách chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Sau ba năm kết hôn, Phó Đình Viễncho rằng có thể dùng hai từ để đánh giá người vợ Du Ân của mình: nhạt nhẽo và nhàm chán.
Nhưng chính Du Ân như vậy, lại dám ngang nhiên ném đơn ly hôn vào mặt anh trước mặt mọi người trong lễ kỷ niệm thành lập Phó Thị, khiến anh mất hết mặt mũi.
Anh nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ thanh lịch và bình tĩnh kia, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
*
Sau khi ly hôn, mọi người đều nghĩ rằng Phó Đình Viễn và Du Ân sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, bản thân Du Ân cũng nghĩ như vậy.
Sau đó, trong lễ trao giải của một liên hoan phim quốc gia, Du Ân đã giành được giải biên kịch xuất sắc nhất, người đàn ông cao quý và lạnh lùng đã trao giải cho cô.
Sau khi trao cúp cho cô, người đàn ông đột nhiên hạ giọng cầu xin trước mặt mọi người: "Du Ân, trước đây là anh không biết trân trọng, em có thể quay lại nhìn anh một lần nữa không, cho anh một cơ hội để theo đuổi em lại lần nữa?"
Du Ân nhìn anh cười rạng rỡ nhưng xa cách: "Xin lỗi anh Phó, bây giờ trong mắt tôi chỉ có sự nghiệp."
Người đàn ông nắm lấy tay cô, đáy mắt tràn đầy sự cô đơn: "Du Ân, không có em, anh thực sự không thể sống nổi."
Du Ân quay lại với người đàn ông một cái nhìn lạnh lùng, anh ta đùa gì vậy, tập trung vào sự nghiệp không tốt sao, tại sao lại phải yêu đương với đàn ông?
Hơn nữa, người đàn ông đó còn là cỏ đã qua tay.
Nam chính là kiểu người rõ ràng yêu nhưng lại không nhận ra, phải đến khi mất đi hoàn toàn mới từ từ nhìn rõ tình cảm của mình, sau đó bắt đầu con đường theo đuổi vợ gian nan…